Đã qua rồi cái thời học sinh
ngây ngô vui tươi hồn nhiên chẳng lo chẳng nghĩ...
Giờ đây tụi mình phải xa nhau...
Thời gian nhanh thật...
Có thể sau này tụi mình còn nhiều cơ hội gặp nhau
nhưngLàm sao có thể cùng ngồi chung lớp để học những bài học ngày nào ???
Làm sao cùng nhau chia sẻ vui buồn ?
Làm sao để cái lũ kon trai cùng chơi
cái trò tạt nước wái gở của thèng jOJo ?
Làm sao, Làm sao, Làm sao...?
Mặc dù đôi lúc B1 cũng có nhưng xích mích gây gỗ nhưng
Tất cả cũng qua ,cũng trở thành
kỉ niệm.
Cũng có thể những điều đó khiến chúng ta nghĩ đến nhau nhìu hơn.
Thế đấy..."đôi khi con người ta phải hủy hoại cái mà mình yêu quí...Đó là bi kịch muôn thưở của con người..."
( sR bà kon e lỡ đưa câu tẢng bĂng trÔi zô .tại e bí wá hết biết viết gì rồi )